Chương 4: Phong Thần Truyền-枫神传

Mọi người ơi !!! Cho ta một phút thui. Hix hix, thật ra khi edit đến chương này, có một số chi tiết nằm ngoài sự hiểu biết của ta, cho nên  trong quá trình edit ta “chém” không ít, có thể chất lượng bản dịch của chương này kém hơn mấy chương trước một chút, nhưng ta đã cố gắng hết sức a, edit ch này xong đầu ta nó quay mòng mòng luôn. Thui ta hok dài dòng thêm nữa, ch tiếp theo đây!^^

Nhìn thấy Mặc Phong rốt cuộc cũng ăn Chu quả, Mặc Tử Khanh nở một nụ cười thỏa mãn, vỗ tay nói rằng: “Phong nhi ngoan, đại ca đến ôn tuyền hậu sơn tắm, tắm rửa xong sẽ cùng người ngoạn tiếp, ngoan nha.”

Mặc Phong đang cực lực áp chế linh lực nằm bên trong thiên mạch.Nghe được Mặc Tử Khanh nói như vậy, y thầm thở phảo nhẹ nhõm. Y đang cố gắng tìm tư thề nào thần không biết quỷ không hay mà tiêu hóa linh quả này, không ngờ trời tạo cơ hội giúp y thoát được phiền phức, tránh để Mặc Tử Khanh nghi ngờ.

Mặc Tử Khanh cúi đầu hôn lên mặt của Mặc Phong sau đó xoay người đi ra ngoài.

Cửa phòng vừa đóng, bên trong liền trở nên an tĩnh. Mặc Phong vận khởi thần thức bao trụ toàn bộ Phong uyển này, ngoài ra còn sử dụng thần lực khổng lồ bố trí thiên mê đại trận tại Phong uyển phòng ngừa khí tức từ trong này thoát ra bên ngoài.

An bài mọi chuyện ổn thòa, Mặc Phong khởi động thực khí toàn thân đem linh khí trong Chu quả triệu tập dâng lên, theo thiên mạch chậm rãi đào thải ra bên ngoài, một phần khác được vận chuyển theo kỳ kinh bát mạch, mở rộng kinh mạch cùng rèn luyện gân cốt.

Trong lúc chân khí vận chuyển, toàn thân y đều bao phủ một tầng hồng sắc, quang hoa (quang hoa: ánh sáng) lưu chuyển, thoạt nhìn vô cùng yêu dị, tản ra khí tức quỷ dị đến cực điểm, sắc nhọn như đao.

Khi thần thức cùng thân thể dung hòa làm một thì tuyệt đối không thể dừng lại. Hai tháng vửa qua, y liên tục hấp thụ vào trong cơ thể tiên thiên chi khí, dùng tiên thiên chi khí làm cơ sở, tinh thuần làm nền. Ngoài ra, còn hấp thu thêm thiên địa tinh hoa, dung hợp làm một chuyển hoán thành nguyên lực. Nguyên lực lại dung hợp với linh hồn trong cơ thể, trở thành một linh lực mới chính là nguyên thần.

Một đứa trẻ chưa đầy hai tuổi đang tu thành nguyên thần, một việc làm tiêu tốn hơn ngàn năm khổ tu. Sự tình nhu vậy, nếu truyền ra ngoài, ngay cả Tiên vương, người trải qua ba mươi ba trọng thiên, sợ rằng cũng không dám tin tưởng. Bởi vì, mặc kệ người sống ở không gian, địa phương nào, khi bước vào con đường tu luyện, có thể tên gọi không giống nhau, nhưng quá trình tu luyện tương đối giống nhau đều phải trải qua chín bước: phân biệt trúc cơ (trúc: cấu trúc, cơ: cơ bản), phân thần, kết đan, nguyên anh, tiểu thừa chi cảnh, đại thừa chi cảnh, độ kiếp, phi thăng. Bất kể là yêu, hay ma đều bắt buộc phải trải quả chín bước này.

Trúc cơ: tu luyện loại trừ tạp chất trong cơ thể, biến đổi kết cấu thân thể trở về tự nhiên, thúc đẩy thân thể dung hợp thiên địa linh khí, thân thể cường kiện, có công hiệu kéo dài tuổi thọ. Tổng cộng chia làm ba phần: tiền, trung, hậu.

Tỉnh ngộ: hoàn thành trúc cơ, ý niệm hòa cùng thần lực, lột xác biến đổi thành một người hoàn toàn khác, cận kề với thiên địa ảo diệu, li khai nguyên thủy, không chịu ảnh hưởng của khói lửa thế tục, hấp thụ thiên địa linh khí mà sống, cũng chia thành ba giai đoạn: tiền, trung, hậu.

Phân thần: đột phá của tỉnh ngộ, con người trở nên vô cảm với thất tình lục dục, dần dần dung nhập thiên địa ảo diệu, vượt ra khỏi tự nhiên luân hồi, nghịch thiên mà sửa mệnh, cải lão hoàn đồng, cũng có ba tầng: tiền, trung, hậu.

Kết đan: thăng tiến từ tỉnh ngộ, người khi luyện đến tầng này, không cần thiết phải thường xuyên hấp thu thiên địa linh khí, phần tinh hoa nhất của thiên địa linh khí được giữ lại đan điền ngưng tụ thành một tiểu lạp kim sắc, nhân gian xưng là kết đan, ngoài ra cũng chính là Kim Đan kỳ. Phân thành ba bước tiền, trung, hậu.

Nguyên anh: hậu kỳ của kim đan, tư duy cùng tinh thần có thể lý giải được ảo diệu của thiên địa mà trở thành một khối thống nhất, thiên địa tinh hoa trong cơ thể sẽ biến đổi, ngưng tụ thành một bản thể khác gọi là nguyên thần, điều khiển bản thể, tương đương có nhiều hơn một mệnh. Một khi bước vào Nguyên Anh kỳ có nghĩa là nghịch thiên tu hành thành công, bắt đầu bước vào thiên đạo. Phân tiền, trung và hậu.

Tiểu thừa chi cảnh: đột phá nguyên anh, bước vào cảnh giới cuối cùng của người tu hành, nguyên thần hòa cùng thần lực có khả năng xuyên thấu không gian, nhìn trộm thiên đạo, biết trước luân hồi, không tuân theo thiên đạo, có thể trở nên bất tử.

Đại thừa chi cảnh: tiểu thừa chi cảnh chi là nhập môn của thiên đạo, đại thừa chi cảnh là đại trí tuệ hòa đại niệm lực sở tập (niệm: ý nghĩ), nếu như vận dụng đúng phương pháp có thể trực tiếp bước vào cảnh giới phi thăng, không cần trải qua độ kiếp. Tuy nhiên rất ít người có khả năng làm được điều này, nếu như vận dụng sai phương thức rất khó tiến bộ, vì vậy không ai mạo hiểm mà làm như vậy.

Độ kiếp: né tránh sinh tử, bất tuân thiên đạo, đây vốn là hành vi nghịch thiên đạo, hoàn toàn hiểu thấu đáo thiên đạo, như vậy người đạt được Độ Kiếp kỳ sẽ chịu ảnh hưởng của trở lực từ ngoại giới. Người đạt đến tu vi Độ Kiếp kỳ không bao giờ tiến bộ, cho đến khi thiên kiếp tới, năng lực giải phóng. Một ngày độ kiếp thành công, sẽ đạt tới địa vị đứng trên vạn vật. Nếu như độ kiếp thất bại, nhẹ thì tiêu tán linh khí, nặng thì hồn phi phách tán tiêu vu thiên địa.

Phi thăng: nếu như tu vi cao thâm, tại phần giáp ranh giữa nhân giới cùng thiên giới hoặc ma giới tạo thành một thông đạo.

Phi thăng phân thành nhiều loại, tuy nhiên phân thành hai loại cốt yếu, phi thắng tiên giới hoặc ma giới. Còn một loại nữa là đạp phá hư không, hòa tan thiên địa, ngụ ý: Thiên địa với ta chính là một. Tuy nhiên từ cổ chí kim coi ngoại trừ đại thần Bàn Cổ, vẫn chưa có người thứ hai làm được.

Đạp phá hư không, xét tư chất hiện tại của Mặc Phong vẫn chưa đủ sức làm được. Lý thuyết thì là vậy, tuy nhiên Mặc Phong thiên bẩm hơn người vẫn có thể tu luyện nguyên thần chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, hơn nữa bên trong cơ y thể tiềm tàng một nguồn năng lực to lớn, mặc dù vẻ ngoài của y trong mắt của ngoại nhân chỉ là một hài đồng bình thường. Trường hợp kỳ lạ này từ trước đến nay chưa từng tồn tại, quá kỳ lạ, làm cho người ta không dám tin, cũng không có khả năng tin tưởng.

Ngoài ra còn một việc vô cùng trọng yếu, thực lực của Mặc Phong hoàn toàn không có đình trệ, mặt khác còn tiến bộ thần tốc. Chỉ vỏn vẹn hai tháng mà đã đạt đến trình độ kinh người như vậy, nếu tiếp tục duy trì như thế này, sẽ biến thành hình dạnh như thế nào? Không biết được, cũng không dám tưởng tượng đến.

Nửa canh giờ trôi qua, Mặc Phong rốt cuộc cũng đem linh khí trong Chu quả hấp thụ hoàn toàn, y đem linh lực trong Chu quả chuyển hóa thành vi chân nguyên lực, dùng để rèn luyện nguyên thần, kinh mạch, gân cốt cũng trở nên cứng cáp hơn.Y tuổi còn nhỏ mà có thể tu luyện thành kim thân (kim thân: cơ thể cứng cáp như kim loại).

Cuối cùng vận chuyển khí lưu một vòng, sau đó dồn xuống đan điền, đem nguyên thần trở về vị trí cũ, Mặc Phong lúc này mới trừ đi mê thiên đại trận tại Phong uyển, nhẹ thở ra một luồng khí.

Cảm nhận sự đổi khác trên cơ thể, Mặc Phong dưới đáy lòng thầm nghĩ: ‘Toàn thân cao thấp đều là mồ hôi, mùa thu thiên lạnh, phản ứng cơ thể như vậy thật không bình thường, sẽ  khiến cho Mặc Tử Khanh nghi ngờ ?’

Suy nghĩ như vậy, Mặc Phong mau chóng tìm ra một lý do thích hợp, y xoay người nhìn áo ngủ bằng gấm, dưới đáy lòng nói: ‘ Thân thể bị hai lớp chăn bao phủ. Trẻ mới sinh thân thể tựu nhược, nếu như liên tục ở trong chăn lăn qua lăn lại, sẽ khiến cho đổ nhiều mồ hôi, cũng là rất bình thường.’

Hạ quyết tâm, cảm nhận được Mặc Tử Khanh từ xa đi tới, Mặc Phong vận khí lực đem chăn nhấc lên phủ lên người, thoạt nhìn, tưởng lầm là vô tình đi vào.

Mặc Tử Khanh ngày càng tới gần, đã tiến vào Phong uyển, hắn tiến gần đến cửa. Ngay lúc này, tay chân Mặc Phong giãy giụa bên trong lớp chăn, như muốn đem nó đẩy đi nhưng lại làm không nổi. Mặc Tử Khanh bước vào phòng, ngay lập tức gặp phải tình cảnh như vậy. Trên giường, chăn lụa mất trật tự bao lấy một vật nằm chính giữa, mà cái vật ấy lại không ngừng nhúc nhích. Căn bản không cần suy nghĩ, đảo mắt quanh phòng không thấy thân ảnh của Mặc Phong cùng với tình huống như vậy, Mặc Tử Khanh minh bạch chuyện gì đã xảy ra.

Nhất thời Mặc Tử Khanh sắc mặt tái nhợt không chút máu, cả người run lên, bay đến trước giường, đem chăn ném xuống phía dưới.

Thân ảnh Mặc Phong hiện ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, hô hấp khó khăn, y phục ướt đẫm mồ hôi, con ngươi đã nhiễm một tầng hơi nước.

Đã diễn thì phải diễn cho đến cùng, mà Mặc Phong lại diễn cứ như thật. Bằng chứng là thân thể Mặc Tử Khanh liên tục run lên, càng không ngừng gọi tên của Mặc Phong, có thể thấy được trò diễn của Mặc Phong đã làm cho Mặc Tử Khanh kinh hách không ít, đáy mắt của hắn nổi lên hơi nước, chỉ nghe hắn không ngừng kêu lên

“Phong nhi người không sao chứ, Phong nhi, xin lỗi, xin lỗi, đều là do đại ca không tốt, đại ca không nên bỏ lai ngươi một mình. May mà….may mà…..Vạn nhất ngươi có chuyện gì…..” Mặc Tử Khanh thanh âm nghẹn ngào, hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng đến. nếu như mình đến chậm, Phong nhi sẽ như thế nào?

Hắn không dám nghĩ tới. Thế nhưng hắn càng cố gắng không muốn nghĩ tới thì ý niệm trong đầu cứ lại hiện ra rõ mồn một trước mắt. Thân thể của hắn run rầy ngày càng nhiều, hít thở không thông.

Nhìn hắn mất đi lý trí, hoảng sợ không ngớt, Mặc Phong giật giật thân thể, nói lên rằng y vẫn còn sống, vẫn là chưa có chết.

Qủa nhiên, theo động tác của Mặc Phong, thần trí của Mặc Tử Khanh chậm rãi trở về. Sau khi lấy lại tinh thần, Mặc Tử Khanh đem Mặc Phong ôm vào trong ngực, ngữ âm run rẩy nói: “Phong nhi, không sợ, đại ca sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình nữa. Không phải sợ, không phải sợ………..”

Ta không sợ, ngươi không cần quá sợ hãi, ta không sao.

Những lời này, Mặc Phong cũng không có nói ra.

Qua hồi lâu, Mặc Tử Khanh lấy lại bình tĩnh, hắn nở nụ cười, trông có vẻ ôn nhu, kỳ thật hắn cố giấu đi sự lo lắng của mình, nói: “Phong nhi, trên người ngươi đều là mồ hôi, đại ca mang người đến ôn tuyền tắm nga.”

Nói xong, Mặc Tử Khanh ôm Mặc Phong, mang theo quần áo cùng với một số dụng cụ tắm rửa, lại dùng áo choàng che phủ kín Mặc Phong, chì ló cặp mắt ra bên ngoài, lúc này hắn mới hướng đến ôn tuyền đi đến.

Đi khỏi Phong uyển, Mặc Tử Khanh vận khởi khinh công bay đi, chỉ chốc lát, liền đi tới ôn tuyền phía sau núi.

Thế nhưng, khi Mặc Tử Khanh ôm Mặc Phong hạ xuống đất, liền phát hiện bên trong ôn tuyền có một người đang ngâm mình. Phía trên ôn tuyền được bao phủ bởi cấm thuật, Mặc Tử Khanh căn bản không thể vượt qua khỏi cấm thuật kia. Nghĩ Mặc Phong thân thể đầy mồ hôi , hắn chau mày, gọi một tiếng: “Phụ thân”

Phụ thân? Đằng xa chỉ nhìn thấy cái lưng trơn bóng…. Cùng với một mái tóc dài đen nhánh tuy xa nhưng vẫn có thể đoán được là một nam nhân, người này là phụ thân?

Người trong truyền thuyết được xưng tụng xinh đẹp mỹ lệ, tà mị vô song, khuynh đảo chúng sinh, là Ma Thần cai quản phía nam , chủ nhân của Ma Vực điện Mặc Khuynh Tuyệt ?

Ghi chú: Ma Vực điện thuộc về chủ điện nắm giữ thế lực phía nam, cũng có thể gọi là Vi Ma cung sở hữu bởi Mặc Khuynh Tuyệt, nơi ở của người thống trị tối cao.

Mặc Phong tuy lòng đầy nghi hoặc nhưng vẫn giữ im lặng, y biết lòng người nếu như mang hiếu kỳ quá nặng sẽ chuốc lấy không ít phiền phức, y đôi mắt tuy khép hạ làm ra dáng vẻ mệt mỏi, nhưng đôi tai linh mẫn lắng nghe bát lộ, thần thức chú ý tứ phương.

“Ân…..”

Mặc Tử Khanh vừa dứt lời, thanh âm túy nhân từ trong ôn tuyền liền truyền đến. Thanh âm vừa dứt, xung quanh liền yên tĩnh.

Không có động tĩnh, cấm thuật vẫn hoạt động, Mặc Phong nhìn lại mệt mỏi như vậy,Mặc Tử Khanh trong lòng không khỏi hoang mang: ‘Nếu như phụ thân thấy Phong nhi, động thủ bị thương hắn thì biết làm sao?’

Mặc Tử Khanh thân thể run lên, đáy lòng dâng lên sợ hãi. Ổn định hô hấp, hắn hướng về ôn tuyền nói: “Phụ thân, người chậm rãi tẩy, Tử Khanh xin cáo lui.”, dứt lời, Mặc Tử Khanh vận khí, chuẩn bị từ dưới đất nhảy lên không trung.

Bất chợt, cấm thuật phía trên đột nhiên giải trừ, thanh âm của Mặc Khuynh Tuyệt truyền đến.

“Người tròng lòng ôm cái gì? Mang đến cho bản tọa nhìn xem.”

Thanh âm của Mặc Khuynh Tuyệt như trước vẫn say lòng người nhưng còn kèm theo một cổ cường thế không cho phép người khác cự tuyệt.

Nghe thấy lời nói của Mặc Khuynh Tuyệt, lại nhớ đến lời nói lần trước của hắn, Mặc Tử Khanh song chưởng đem Mặc Phong ôm chặt, trả lời: “Phụ thân là Phong nhi, người không nên tức giận, Tử Khanh ngay lập tức mang hắn ôm đi, sau đó sẽ không bao giờ…..làm hắn xuất hiện trước mắt của phụ thân nữa. Người đại nhân đại lượng buông tha cho hắn đi, phụ thân tức giận nếu phạt thì xin hãy phạt Tử Khanh. Thỉnh không làm Phong nhi bị thương.”

Mặc Tử Khanh trong lòng hối hận, hối hận vì sao ngay tại thời điểm nhìn thấy phụ thân không lặng lẽ rời đi, để cuối cùng rơi vào tình cảnh này.

Nhưng Mặc Tử Khanh lại quên rằng. Với thực lực của Mặc Khuynh Tuyệt như thế nào lại không biết đến sự xuất hiện của Mặc Tử Khanh?

Mặc Tử Khanh run rẩy quỳ xuống, Mặc Khuynh Tuyệt hừ lạnh một tiếng: “Đồ vô dụng, bản tọa bảo ngươi mang hắn lại đây, ngươi nghe không hiểu phải không? Đừng để bản tọa nói lại lần thứ hai.”

Thanh âm của Mặc Khuynh Tuyệt mang theo nồng đậm sát khí, ngoài ra còn có điểm không kiên nhẫn.

Mặc Tử Khanh trong lòng biết rõ Mặc Khuynh Tuyệt hỷ nộ vô thường, lãnh khốc vô tình. Nếu như theo ý hắn, có thể hắn trong lúc tâm tình hảo sẽ xem nhu chưa từng phát sinh chuyện gì. Ngược lại, nếu như bất theo…..như vậy, chỉ có một con đường chết. Hắn căn bản không cần quản ngươi là ai, chỉ cần hắn thấy không vừa mắt, trong lòng không thoải mái, hắn đều giết không tha! Cho dù là con của hắn, Mặc Tử Khanh cũng chưa từng hoài nghi sẽ có ngày mình chết dưới tay hắn.

5 bình luận về “Chương 4: Phong Thần Truyền-枫神传

  1. Troi a,ta vo cung thong cam cho nang. Doc xong chuong nay thay chong mat that. Van phong huyen huyen… chac chac…kinh di. Moi bo vao nha la thay 2 ch roi. Nang gioi qua nha ^.^

  2. “Bất kể là là, yêu, ma đều bắt buộc phải trải quả chín bước này.”=> bất kể là người phải ko nàng >.<
    ặc ặc cái chương này đừng nói là dịch mà ngay cả đọc ta cũng ko mún đọc nữa ="= khổ thân nàng ghê ==

Bình luận về bài viết này