Chương 7: Thiên biến

         CHƯƠNG 7: TÂY VIỆN

Lý Việt vội vã chạy tới Tây viện, bên trong đang vô cùng náo nhiệt. Lữ Địch đang dùng roi tấn công liên tục vào một người, người này tuy rằng trong tay không hề cầm theo binh khí, nhưng quyền đả cước thích không hề tỏ ra nao núng, chống đỡ vững vàng với người đang tấn công. Lý Việt thờ ơ lạnh nhạt, Lữ Địch xuất thủ rất có quy tắc, nhưng hành động lại mang theo sự thiếu linh hoạt, Vệ Thanh Bình cũng không có cùng hắn chống đỡ chính diện, chiêu thức đều là sử dụng sự khéo léo cùng nhanh nhẹn, tứ lưỡng bát thiên cân (bên tám lạng người nửa cân) đấu ngang với hắn, nửa điểm cũng không rơi vào thế hạ phong. Nam sủng trong Tây viện đều ghé vào cửa sổ hướng xem náo nhiệt, chỉ có mỗi Giản Nghi gấp đến độ đứng ngồi không yên, nhưng không thể tìm thấy được thời điểm thích hợp mà rat ay, vừa thấy Lý Việt tiến đến, nhãn thần sáng lên, vội vàng quỳ xuống: “Điện hạ.”

Lúc này Vệ Thanh Bình xuất quyền hướng về Lữ Địch, nắm lấy cổ tay của hắn, dựa vào thế tấn công của hắn, dưới chân ngáng vào chân hắn đem hắn ấn xuống đất. Lữ Địch cố sức giãy giụa, lại bị Vệ Thanh Bình vững vàng đè lại, càng phẫn nộ, cũng bất chấp cái gì hình tượng, đánh vào đầu gối. Vệ Thanh Bình nắm chặt lại hai tay của hắn, không thể làm gì khác hơn là nhấc chân đè lại cái chân làm loạn của hắn, hai người trên mặt đất lăn lộn thành một đoàn. Nghe được thanh âm của Giản Nghi, Thanh Bình quay đầu lại xem, Lữ Địch lợi dụng cơ hội này đánh một quyền trên bả vai của Vệ Thanh Bình. Vệ Thanh Bình bị trúng quyền vô cùng đau nhức, cong khuỷa tay hạ xuống ngay bụng hắn, đánh cho Lữ Địch phải kêu lên thanh tiếng. Thấy hai người lại muốn tiếp tục đánh nhau, Lý Việt cười lạnh một tiếng, đi nhanh tiến lên phía trước, dùng sức lấy ra những đốt ngón tay bấu chặt vào bả vai của Thanh Bình vung ra phía ngoài, sau đó còn tung cước đá và Lữ Địch khiến cho thân thể hai người tách nhau ra: “Bản lĩnh không tồi, đánh nhau thật náo nhiệt.”

Đầu vai Thanh Bình, bạch y đã nhiễm vết máu, hiển nhiên một trảo vừa rồi không nhẹ. Nét mặt của hắn vẫn bình thản tựa như không hề đau đớn, im lặng cúi đầu quỳ xuống. Lữ Địch lăn hai vòng trên đất, sau đó gắng gượng đứng dậy, vẫn muốn tiếp tục động thủ. Vùng giữa lông mày của Lý Việt khẽ nhíu lại, thanh âm trở nên trầm thấp băng lãnh vài phần: “Lữ Địch!” Lữ Địch chấn động, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Lý Việt, cắn răng, rốt cuộc cũng chịu quỳ xuống.

Trong lúc nhất thời không gian xung quanh tĩnh mịch không một tiếng động, nguyên bản những nam sủng ghé vào cửa sổ xem náo nhiệt tất cả đều lui xuống phía dưới, chỉ còn lại Vệ Thanh Bình, Lữ Địch cùng Lý Việt. Giản Nghi nhìn Lý Việt im lặng không nói một lời, suốt ruột tiến lên phía trước: “Điện hạ”

Lý Việt đưa tay ngăn trước mặt Giản Nghi, thản nhiên nói: “Vì sao động thủ?”

Lữ Địch ngẩng mạnh đầu, trong ánh mắt cư nhiên còn mang theo phẫn nộ, chống lại ánh nhìn của Lý Việt, cuối cùng hung hăng liếc nhìn về phía Vệ Thanh Bình, từ trong lỗ mũi còn thở mạnh ra một ngụm khí. Lý Việt nhíu mày, hình dạng của Lữ Địch hiện tại hình như là đối hắn mang tức giận? Chỉ với một cái cau mày trong mắt Giản Nghi lại hoàn toàn biến thành suy nghĩ khác, đi về phía trước rồi nói: “Điện hạ, kỳ thực cũng chỉ là hiểu lầm, Lữ Địch hắn….”

Lý Việt không nhanh không chậm nói: “Ta hỏi bọn họ.”

Giản Nghi thần sắc thay đổi, cúi đầu. Lữ Địch ánh mắt chuyển đến trên người y, biểu cảm trong mắt nhanh chóng thay đổi, thần tình thân thiết. Mọi biểu hiện của hắn đều thu vào đáy mắt của Lý Việt, đang suy tư thì Thanh Bình nhàn nhạt mở miệng: “ Thanh Bình lúc sáng té ngã làm văng nước lên xiêm y của Lữ công tử, Lữ công tử nhất định muốn Thanh Bình phải bồi thường cho hắn bộ xiêm y khác, Thanh Bình bồi không nổi, lúc này hai bên mới động thủ.”

Chỉ vì một bộ xiêm y? Lý Việt có chút đau đầu nhìn Lữ Địch. Hắn trên người vận bộ xiêm y dính nước lúc nãy còn lăn vào vũng bùn, hiện tại hình dáng cũng vô cùng thê thảm. Hít một ngụm khí, Lý Việt lạnh lùng hỏi: “Náo loạn trong Tây viện bị hình phạt gì?” Kỳ thực hắn căn bản không cần phải vấn, trong gia quy có ghi rõ: nam sủng trong Tây viện có hành vi gây rối, nhẹ thì đoạn một tay, còn nặng thì xử tử. Giản Nghi trong thoáng chốc sắc mặt trắng bệch, vội quỳ xuống dưới chân Lý Việt, cố sức dập đầu mạnh xuống đất:“Điện hạ, Lữ Địch hắn….hắn tính tình nóng nảy, cũng không phải có ý định gây rối, thỉnh Điện hạ khai ân tha cho hắn.”

“Giàn Nghi!” Lữ Địch nóng ruột muốn kéo hắn, Lý Việt đã đi trước một bước, dùng mũi châm làm đệm cho cái trán của Giản Nghi: “Đứng lên.”

“Điện hạ–” Giản Nghi trong lòng thấp thỏm ngẩng đầu lên. Lý Việt khẽ thở dài một tiếng, khom lưng nâng người y lên: “Quay về phòng của ngươi đi, ở đây không có chuyện của ngươi.”

“Điện hạ!” giàn Nghi lần thứ hai quỳ xuống: “Cầu người bỏ qua cho Lữ Địch lần này!!”

“Giản Nghi!” Lữ Địch thân thể đĩnh trực, “Điện hạ, người đã đáp ứng ta điều gì, chẳng lẽ đã quên rồi sao?”

“Lữ Địch!” Giản Nghi lúc này vô cùng cấp bách, nạt hắn một tiếng, “Ngươi làm sao lại có thể trước mặt Điện hạ lại hô to gọi nhỏ như vậy, mau câm miệng!”

“Hắn cũng đã hô to gọi nhỏ rồi.” Lý Việt cúi đầu nhìn Giản Nghi, “Đứng lên, quay trở về phòng của ngươi, đừng để ta phải nhắc lại thêm một lần nữa.” Quay người hướng về phía Lữ Địch, “Ngươi cũng trở về phòng, bản vương có chuyện muốn hỏi ngươi.” Nhiếp chính vương rốt cuộc đã đáp ứng với Lữ Địch điều gì?

Lữ Địch đứng lên bước đi hướng về gian phòng phía bên trái, Lý Việt chắp tay đi theo. Lữ Địch đóng lại, sau đó quỳ xuống trước mặt Lý Việt. Hắn nhìn sơ qua căn phòng, nội thất bày biện cùng thiết kế tuy rằng giản đơn nhưng cũng thập phần tinh xảo, cũng không có chỗ nào đặc biệt, tùy tiện bước lại gần một cái ghế, xoay người ngồi xuống, thản nhiên hỏi: “Vì sao đánh nhau?”

Lữ Địch vẻ mặt căm giận, lồng ngực phập phồng, nói: “Vương già còn nhớ ra đã đáp ứng điều gì với thuộc hạ chứ?”

Lý Việt đương nhiên làm sao biết được Nhiếp chính vương lúc trước đã đáp ứng với hắn điều gì, trên mặt nhưng lại hoàn toàn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Bản vương đáp ứng cái gì?”

Lữ Địch thốt ra: “Vương gia từng hứa sẽ không đụng vào Giản Nghi, chẳng lẽ lại muốn nuốt lời?”

Lý Việt có chút bất ngời, thế nào cũng không ngờ tới, Nhiếp chính vương lúc trước lại hứa hẹn điều này, trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, khẽ hừ một tiếng, lại hỏi ngược lại Lữ Địch: “Ngươi đã nhớ kỹ rõ ràng như vậy, chắc vẫn còn nhớ ngươi đã đáp ứng với Bản vương điều gì?” Loại người như Nhiếp chính vương, làm gì có chuyện buôn bán lỗ vốn.

Qủa nhiên Lữ Địch ngẩn người, khẩu khí nhuyễn xuống: “Vương gia đối với sự kiện kia còn hoài nghi có liên quan đến thuộc hạ sao? Thế nhưng thuộc hạ đã đem quyền điều động gia tộc trao vào tay Vương gia, bằng không việc Vương gia bức vua thoái vị cũng không được thuận lợi như vậy. Thuộc hạ tuân thủ lời hứa đoạn xương tỳ bà (xương bả vai). Vương gia cũng là chính mắt nhìn thấy. Việc hài tử kia đến đây ám sát, quả thật thuộc hạ không ngờ tới. Hơn nữa hoàng đô cấm quân ba nghìn ngươi, thực sự khó bào đảm nghìn người đồng tâm, còn có Hoàng thái hậu, cũng có khả năng hạ thủ với Vương gia. Về phần hài tử này với thuộc hạ có quan hệ huyết thống, điều này thuộc hạ không dám phủ nhận, hành sự tuy rằng có điểm bất lực, nhưng vì vậy mà nói rằng thuộc hạ mang lòng phản bội, thật sự quá oan ức, thỉnh Vương gia minh xét. Nếu thuộc hạ thực sự phản bội người, vì sao lại đem thân thể mình ra đả thương.” Dứt lời xé mở vạt áo, lộ ra trước ngực là một vết sẹo đao thương thật dài, “Cứ cho rằng lời nói của thuộc hạ không đáng tin, nhưng vết thương này là thật. Thuộc hạ cũng không phải có can đảm tranh công, nhưng lúc đầu thuộc hạ thương thế rất nặng, Vương gia còn đả thương thêm một cánh tay, chẳng lẽ vẫn còn không thể chứng minh được thuộc hạ đối với người là một mảnh trung tâm? Vương gia đối với Giàn Nghi vô tình, cần gì phải cho y thêm hy vọng, lẽ nào lại muốn thêm một Văn Trình nữa sao?” Ngữ âm của hắn kích động, nhưng thủy chung vẫn không to tiếng, lớn lối, hiển nhiên cho thấy việc này cực kỳ cơ mật làm cho hắn cho dù đang vô cùng phẫn nộ cũng sợ tai vách mạch rừng.

Lý Việt trong lòng chấn động, kìm lòng không đâu thân thủ sờ vào xương quai xanh của Lữ Địch, nơi đó thật sự đã bị gãy, khó trách lúc nãy giao đấu, tuy rằng chiêu thức xuất thủ có trật tự, nhưng khó có thể phát lực. Xương quai xanh bị bẻ gẫy, cho dù có điều trị tốt tới đâu, động thủ phát lực vẫn gây ra đau đớn, một thân công phu hơn phân nữa chắc chắn bị phế. Lữ Địch thoạt nhìn có chút lỗ mảng, nhưng không ngờ đối với giản Nghi lại là một tấm chân tình thắm thiết, thà rằng vứt bỏ quyền lực, tự phế võ công, cam phận sống tại nơi Tây viện này như nam sủng, cũng chỉ muốn cùng người kia ngày ngày làm bạn. Lý Việt thở dài, chậm rãi nói: “Đêm qua Mạc Sầu đem giản Nghi đưa đến phòng ta, ta thật sự không động vào y.”

Lữ Địch nhãn tình sáng lên: “Thực sự?”

Lý Việt khẽ hừ một tiếng: “Không tin, ngươi tự mình đi hỏi y.”

Lữ Địch trong nháy mặt không thể che dấu được vui sướng: “Đa tạ Vương gia!” Bỗng nhiên nhớ tới sự việc vừa rồi, bỗng nhiên mặt đỏ lên: “Vừa rồi….Thuộc hạ nhất thời sốt ruột, đã mạo phạm đến Vương gia, thỉnh Vương gia trách phạt.”

Lý Việt lại hừ một tiếng: “Trách phạt? Phạt ngươi cái gì? Như vậy lỗ mãng, cư nhiên tại trong Tây viện gây rối, dựa theo quy củ thì nên xử phạt thế nào?”

Lữ Địch cắn răng, duỗi tay trái về phía trước: “Thỉnh Vương gia xử phạt.”

Lý Việt nhìn hắn quật cường như vậy, khóe môi khẽ cong lên, một người đã ba mươi tuổi cư nhiên vẫn còn vài phần trẻ con như vậy, có chút buồn cười: “Chặt đứt ngươi một tay, Giản Nghi còn để ý đến ngươi sao?”

Lữ Địch nhất thời cả hai bên tai đều ửng đỏ lên, lúng túng cùng nhăn nhó đứng dậy. Lý Việt nhịn không được cười to. Lữ Địch kinh ngạc nhìn hắn, nửa ngày mới thì thào nói ra một câu: “Vương gia, thật lâu rồi mới thấy người cười.”

Nụ cười trên mặt Lý khựng lại: “Thật không?”

Lữ Địch cúi đầu: “Từ lúc Văn Trình mất, Vương gia cũng chưa từng cười qua. Cũng từ lúc đó, Vương gia đã phát thệ quyết không động vào huynh đệ của mình, giản Nghi cũng bởi vì lời hứa này của Vương gia, mà cam tâm tình nguyện rời khỏi thập nhị kỵ quân, vào Tây viện này làm nam sủng.”

Lý Việt nghe hắn nói vậy trong lòng tự dưng sinh ra một loại cảm giác thê lương, nghĩ đến tám bài vị nằm trong tế đường đối với mình hoàn toàn xa lạ, bỗng nhiên nhớ tới các huynh đệ hi sinh trong nhiệm vụ trong kiếp trước, trong thoáng chốc xuất thần, sau đó nhẹ giọng nói: “Ngươi đứng lên đi.”

Lữ Địch do dự một chút không đứng lên, lén nhìn thoáng qua thần tình của Lý Việt, thì thào nói: “Vương gia, thuộc hạ….Thuộc hạ còn có một chuyện muốn thỉnh cầu….”

Lý Việt câu khởi khóe môi: “Chuyện gì?”

Lữ Địch cố lấy hết dũng khí nói: “Vương gia có thể hay không đem Giản Nghi cách ly xa  một chút. Giản Nghi đêm qua được Vương gia triệu, chỉ sợ y cho rằng…..Sau đó…sau đó thuộc hạ sợ ngay cả một chút hy vọng cũng không có được!”

Lý Việt thực sự buồn cười. Nói như vậy, trước mắt chỉ có Lữ Địch hắn mới là hết hy vọng. Bất quá, lời hắn nói xét ra không phải không có lý. Hắn cũng không phải thật sự là Nhiếp chính vương, không biết được chính xác đến tột cùng người này đối với Giản Nghi tâm tư như thế nào, nhưng hiện tại hắn đối với Giản Nghi vô ý, nên giúp Lữ Địch được trọn vẹn cảm tình. Hắn đứng dậy: “Hảo.”

“Vương gia đáp ứng?” Lữ Địch hầu như là từ mặt đất nhảy dựng lên.

Lý Việt nhàn nhạt nở nụ cười: “Ta từ nay sẽ không triệu y.” Ban đầu, hắn cũng không muốn triệu giản Nghi. Nam tử mang thâm tình cuồng si như vậy, hắn tuy trong lòng thưởng thức nhưng chỉ dừng lại tại mức độ như vậy không hơn. Tinh mâu khẽ liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, Thanh Bình vẫn đang quỳ gối tại giữa sân Tây viện, vai cùng lung thưởng thức, tựa như bảo kiếm nào yên trong vỏ, ẩn dấn sự sắc bén. Quay đầu liếc nhìn về phía Lữ Địch: “Muốn đánh nhau, vì sao lại tìm hắn.”

Lữ Địch theo ánh mắt của Lý Việt nhìn ra phía bên ngoài: “ Những người trong Tây viện này, chỉ có duy nhất một mình hắn có thể động thủ. Tuy rằng ăn tán công dược, nhưng dáng vẻ cao ngạo thủy chung không hề thay đổi. Hắn so với những người khác hoàn toàn bất đồng, một đám chân tay yếu mềm, dáng mảnh mai trông chắc khác nữ tử yếu đuối, làm sao có thể cùng thuộc hạ giao thủ!” Nói xong, trong mắt bỗng nhiên xẹt qua một tia thương cảm, nở nụ cười tự giễu: “Kỳ thực, thuộc hạ hiện tại cùng nữ nhân cũng không có gì khác nhau, là một phế nhân..” bỗng nhiên tỉnh ngộ, biến sắc, xoay người quỳ xuống: “Thuộc hạ không phải đang oán giận Vương gia, thỉnh Vương gia thứ tội.”

Lý Việt con mắt vẫn đang nhìn Thanh Bình. Ăn tán công dược? Không lẽ là do Nhiếp chính vương trước đây bắt hắn ăn sao? Cười một cái, có chút lãnh đạm: “Kỳ thực không chỉ có ngươi, xem ra tất cả những người trong Tây viện này không ai là không oán giận bản vương.”

Lữ Địch sắc mặt đại biến, ra sức dập đầu: “Thuộc hạ không dám! Thuộc hạ là tự mình bước vào Tây viện, phế bỏ võ công là do thuộc hạ tự nguyện, không dám có nửa phần oán giận chi tâm.”

Lý Việt cúi người đem hắn nâng lên: “Bản vương không nói ngươi.”

Lữ Địch liếc nhìn về phía Vệ Thanh Bình vẫn đang quỳ trong sân: “Vệ Thanh Bình? Hắn bất quá cũng chỉ là một tử tù, nếu không phải Vương gia thương xót, hắn đã sớm chết trong thiên lao! Vương gia để ý đến hắn, chính là phúc khí của hắn. Nếu không có Vương gia, hắn sống trong thiên lao không biết bị bao nhiêu người thượng. Về phần những người khác, Thanh Cầm do Thái hậu đưa tới, Mộ Vũ do Tam vương gia dâng lên cho người, Trường Âm cho Thừa tướng mang đến….Bọn họ đều là lễ vật được đưa tới để lấy lòng Vương gia, muốn oán muốn hận thì nên oán những người đã mang bọn họ đến!”

Lý Việt một trận đau đầu, nguyên lai trong Tây viện nhỏ nhoi này cũng thật phức tạp, thảo nào Mạc Sầu lại nói để Giản Nghi giám sát nơi này, nhiều dạng người cùng sống trong này, rối loạn nội bộ là chuyện hiển nhiên! Thái hậu, Tam vương gia, thừa tướng, bọn họ đưa nam sủng đến một mặt dùng để lấy lòng, ngoài ra có thể sử dụng như nội ứng tìm hiểu tin tức nơi đây. Trách không được, Tây viện nam sủng trừ khi nhận lệnh triệu gọi thị tẩm, tuyệt đối không được bước chân ra ngoài phạm vi Tây viện, thì ra là vì nguyên nhân như vậy.

Thân thể Thanh Bình do quỳ qua lâu nên đã có chút lung lay cùng bất ổn. Lý Việt nhíu nhíu mày, bỗng nhiên nhớ tới hắn ngày hôm qua trong người vẫn còn đang cảm mạo. Ý niệm trong lòng nhanh chóng xoay chuyển, hắn nhìn Lữ Địch: “ Ta sẽ không triệu Giản Nghi, những chuyện còn lại chỉ có thể dựa vào chính bản thân ngươi.” Bước đi đến bên cạnh người Thanh Bình, đem hắn ôm lên, đi đến cửa Tây viện, sau đó phân phó với Mạc Sầu cùng với tất cả mọi người trong Tây viện: “Từ hôm nay trở đi, Thanh Bình sẽ ở trong phòng của bản vương.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền cảm thấy thân thể trong lòng thoáng chốc cứng đờ, cúi đầu hắn nhìn thấy một tia chán ghét cùng sợ hãi vẫn chưa kịp che giấu, nhưng mà tâm tình chỉ thoáng hiện lên trong một lúc, sau đó tinh mâu lại khôi phục lại biểu tình trong trẻo lạnh lùng, thùy hạ trường tiệp mao (tiệp mao: lông mi), che đi thần tình trong ánh mắt.

2 bình luận về “Chương 7: Thiên biến

Bình luận về bài viết này